Đây là một cái nhìn đẹp. Đảo ngược những giả định truyền thống về sự yếu đuối thành một sức mạnh tiềm ẩn. Nhắc tôi nhớ đến một tiếng vọng: “Nguyện Chúa làm tan nát trái tim tôi đến mức toàn thế giới đều sụp đổ.” ― Mẹ Teresa
David Perell
David Perell01:05 19 thg 7
Từ nhà thơ David Whyte: "Khóc có thể là trải nghiệm gần gũi nhất mà con người có được với trải nghiệm giác ngộ. Bởi vì trong việc khóc, bạn đã từ bỏ. Bạn đã sụp đổ. Bất kỳ sự kiểm soát nào bạn muốn có đối với thế giới đã tuột khỏi tay bạn. Bất kỳ cách nào bạn muốn giữ cho nỗi đau trái tim không đến gần, bất kỳ cách nào bạn muốn giữ cho nỗi buồn không đến gần, những ranh giới đó đã bị phá vỡ bởi nỗi buồn, sự mất mát, người đã rời bỏ bạn, bởi chẩn đoán mà bạn vừa nhận được trong bệnh viện. Bạn thực sự đã rơi xuống dưới ranh giới này, và nó vỡ ra qua sự tràn ngập của cảm xúc. Lý do bạn khóc là vì bạn chưa xây dựng được một cơ thể có thể chứa đựng sự tiết lộ đó, nhưng bây giờ bạn sắp làm được điều đó. Bạn đang mở ra rìa kiểm soát mà bạn đã có. Bạn đã bao quanh nó, và nó đang thoát ra khỏi đó. Bạn thực sự đang trở nên lớn hơn qua việc khóc. Albert Camus, nhà triết học Pháp, đã nói: "Sống đến mức rơi nước mắt." Đó không phải là một lời mời gọi để mô phỏng sự tình cảm. Đó là một lời mời gọi để cảm nhận mọi thứ nhiều nhất có thể, trong vẻ đẹp và nỗi buồn. Đừng che giấu nó khỏi chính mình. Đừng chỉ cố gắng cảm nhận mọi thứ. Chính vì chúng ta sợ hậu quả của việc cảm nhận mà chúng ta không cho phép điều đó. (Đây là một đoạn tóm tắt từ cuộc phỏng vấn của tôi với ông ấy)
8,69K